Vì AND tôi giết vợ nhưng vô can (phần cuối)
http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:A...gXguyM9appzchrDù linh tính đã báo trước, và dù tôi, cả nhà tôi, bố mẹ tôi, thậm chí vợ sau của tôi đã làm công tác tư tưởng để tôi có thể bình tâm hơn mà đối diện với bất kỳ tình huống nào, kể cả tình huống xấu nhất. Thế nhưng khi cầm trên tay bộ hồ sơ của vợ tôi từ người phụ trách hồ sơ TTON của Bệnh viện Phụ sản, tôi vẫn hoa mắt chóng mặt và tụt huyết áp.
Gắng gượng lê bước lại chiếc ghế đợi ngồi nghỉ, tai tôi lùng bùng tiếng bác sỹ vang lên: “Vợ anh đã thụ tinh ống nghiệm thành công bé trai. Vợ anh chưa sinh nở, cơ thể bình thường nên xác suất thành công là rất lớn. Hiếm sản phụ nào thành công ngay trong lần thụ tinh đầu tiên và đứa bé sinh ra rất khoẻ mạnh như con trai anh chị.
Còn nguồn tinh trùng mà chúng tôi cung cấp cho vợ chồng anh là từ ngân hàng tinh trùng được hiến tặng của bệnh viện. Chúng tôi không thể cung cấp hồ sơ người hiến tinh trùng vì bệnh viện đã có một cam kết giữa người hiến tặng và bệnh viện là không bao giờ cung cấp địa chỉ những đứa con sinh ra từ ống nghiệm cho người hiến tinh trùng vì những hệ lụy máu mủ sau đó sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của những người hiến tặng”.
Tôi lê bước ra bờ hồ ngồi một mình trên chiếc ghế đá lạnh trơ. Cảm giác từng cơn đau cứ quặn lên, quặn lên, rứt từng mảng thịt ở khắp người tôi, rứt từng mảng tim trong lồng ngực tôi, đau buốt, tê nhức. Tôi úp mặt vào hai lòng tay mặc cho nước mắt rơi. Sự thật vẫn là sự thật, dù sự thật ấy đáng sợ đến bao nhiêu và mang lại giá lạnh và đau đớn đến cỡ nào cho tất cả những ai đã muốn trốn chạy sự thật.
Tôi thấy xung quanh mình lạnh lẽo, tâm hồn tôi giá lạnh, trí óc tôi trống rỗng, và trong tôi chỉ còn lại những cơn đau nhức buốt. Cuối cùng thì tôi cũng trở về được căn nhà của bố mẹ tôi trước khi thêm một trận ốm nặng nữa. Gia đình tôi phải đưa tôi vào bệnh viện truyền nước và các loại vitamin do tôi bị suy nhược thần kinh khá trầm trọng.
Vợ tôi phải bay về TP HCM vì công việc không thể nghỉ lâu hơn được. Bố mẹ tôi giờ tóc bạc trắng, lưng còng, mắt mờ, vẫn lọ mọ vào viện chăm nom tôi. Hai ông bà giờ gánh thêm nỗi đau của con trai, nên càng ưu phiền. Hầu như bố mẹ tôi không trách móc tôi, chỉ lặng lẽ chăm tôi từng miếng cơm, viên thuốc và ng viên tôi vượt qua nỗi đau tinh thần.
Tôi biết bố mẹ tôi giờ cũng đang rất khó nghĩ, khó xử. Bố mẹ tôi là những người mẫu mực, ông bà biết con trai đã phạm phải một sai lầm nguy hiểm mà hệ lụy của nó là khôn lường. Nhưng để giải quyết vấn đề của con trai như thế nào cho đúng lại là một bài toán hóc búa.
Rõ ràng, vì những hiểu lầm tai hại mà trong cơn thịnh nộ, tôi đã gián tiếp gây ra cái chết đau đớn của vợ tôi. Tôi đã trở thành một kẻ phạm tội giết người, mà nạn nhân lại là người vợ rất mực thương yêu chồng, vì chồng mà hy sinh, mà đi thụ tinh ống nghiệm để sinh cho chồng một đứa con, để chồng không phải buồn khổ, tự ti về việc anh ta không có khả năng sinh con.
Chi tiết: http://6news.vn/phap-luat/truyen-kho...-can-phan-cuoi
6news.vn/phap-luat/truyen-kho-tin-co-that/2274-vi-and-toi-giet-vo-nhung-vo-can-phan-cuoi]