Và rồi sắt cũng biết buồn.
Sắt nằm sắt lạnh gió luồn ngang lưng.
Sắt đen cục, rỉ giữa chừng.
Bẹp tù cục sắt chớ đừng mỉa mai.

Mưa phùn nắng gắt kêu ai?.
Sắt này dẫu cứng nhưng mài cũng hao.
Mưa phùn ướt lạnh chứ sao?.
Nắng nồng gay gắt thể nào chẳng đen?.

Trần gian cát bụi bon chen
Hững hờ đá sỏi đổ chèn lên thân.
Mặt mày vệt xước từng vân
Thân hình méo mó từng vần sắt ơi!.

Hạ về mưa gió dần vơi
Thu tàn lá rụng dẫn lời đông qua.
Xuân về hơi ấm xót xa
Sắt này dẫu cứng nhưng mà.... Cô Đơn!.

Hồ Quang Hiển - Hà nội
1h56' Ngày 31/8/2013

P/s: Mình là 1 cục sắt. Ngoại hình xấu xí giống cái màu đen của sắt và rỉ rét. Bản chất thì cộc cằn và bảo thủ giống như cứng của sắt. Dòng đời thì sóng gió triền miên như 1 cục sắt chỉ biết nằm im và chịu đựng.
Ở 1 điểm nào đó về lĩnh vực tình cảm. Mình là kẻ sống khá nhạt nhẽo, lạnh lùng và hay mặc cảm. Cũng giống như sắt vậy. Nhưng dù lạnh lùng đến cỡ nào thì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài cứng cáp để che đi những cô đơn, sự mặc cảm với đời như 1 cục sắt vụn không ai quan tâm.
Còn nữa... Mình còn là 1 Kẻ chịu trận tốt với những ghạch đá. Nick name Facebook của Mình là Hết Thuốc Chữa. Cái tính chém chặt, suốt ngày chém... Những trò đùa tai hại đó đã giúp mình được ăn đủ thứ ghạch trên đời.