taxi tải thành hưng Hồng lấy Quân khi mới 25 tuổi. Ở thành phố lấy chồng tuổi đó còn được cho là sớm. Lấy xong, hai bên gia đình cho tiền mua một căn chung cư bậc trung khiến ai cũng ghen tỵ với cuộc sống của Hồng. Chính cô cũng cảm thấy mình hạnh phúc khi chồng không bắt Hồng sinh con ngay mà kế hoạch gần một năm để hai vợ chồng có thời gian đi du lịch cùng nhau.

Sau một năm du hí khắp nơi, Hồng mang bầu. Từ hồi Hồng có em bé, mẹ chồng cô đã rậm rịch chuẩn bị để từ Thanh Hóa ra chăm cháu nội. Cả hai ông bà đều về hưu nên khá rảnh rỗi. Ngày Hồng lên bàn sinh, cả bố mẹ chồng nhanh chóng gói ghém đồ ra ở với con. Ông bà ngoại thấy thế cũng thấy mừng cho con mình bởi có ông bà nội ra đỡ đần. Hồng nghĩ có ông bà ở cùng hai mẹ con cũng đỡ được nhiều việc. Nhưng tất cả đều không như tưởng tượng của cô. http://chuyennhathanhhunghanoi.com

Tuy đỡ đần vợ chồng Hồng được việc trông cháu nhưng bố mẹ chồng lại lắm yêu sách. Hồng sinh nở không đi làm nên tất cả chi tiêu đều trông vào lương của chồng. Lương của Quân tháng 15 triệu nhưng phải đưa cho ông bà nội 10 triệu để chi tiêu từ đi chợ đến bỉm của cháu. Ông bà tuy có lương hưu cả nhưng lại không xì ra một đồng nào, chỉ giữ khư khư để dành tiền đi du lịch. Lúc này, ông bà cũng chưa đòi hỏi gì mấy vì thương con trai. Nhưng đến khi hết 6 tháng nghỉ sinh, Hồng đi làm, lại thêm được 10 triệu vào tổng thu nhập thì ông bà mới hay có việc này việc nọ.

Ngoài khoản đưa cho ông bà 10 triệu, thì thỉnh thoảng bà lại đặt mua hoa nghệ tây để uống cho khỏe, một tuần vào ngày nghỉ bà giao con cho vợ chồng trông rồi xin thêm tiền đi dưỡng da làm đẹp. Bố chồng thì lại tốn tiền mưa vợt với giày thể thao để đi tập hàng chiều.

Chưa kể, cô em chồng đi làm bên Nhật trở về Việt Nam làm việc không có chỗ ở cũng chuyển đến nhà Hồng ở ké. Làm việc cho công ty nước ngoài nên cô em chồng đi làm từ sáng đến tối mịt mới về, đã thế, dù ở mấy tháng rồi mà chẳng thấy đưa cho Hồng đồng nào để chi tiêu. Thắc mắc với chồng thì sáng hôm sau mẹ chồng lại bảo với cô, em nó đi từ sáng sớm đến tối mịt có tốn gì đâu, chỉ thêm cái đũa cái bát ăn cơm buổi tối nên thu tiền của nó làm gì, với lại nó cũng đang dồn tiền mua chung cư nên chẳng mấy mà dọn ra đâu. Nghe mẹ chồng nói thế Hồng cũng đành ậm ừ cho qua chuyện.

Nói là thế nhưng sống trong nhà đến cả năm rồi cũng chả thấy cô em chồng đả ng gì đến việc ra ở riêng. Trong khi đó bao nhiêu khoản phát sinh khiến Hồng khá chật vật. Có thêm em chồng, căn hộ ba phòng ngủ phải lắp tận 3 cái điều hòa, hoa quả, đồ ăn cũng phải mua thêm cho đủ. Tốn đủ đường nhưng Hồng không dám nói nhiều. Tổng thu nhập của hai vợ chồng Hồng được 25 triệu mà hằng tháng đều hết sạch, chẳng để ra được đồng nào.

Đến lúc con trai hơn hai tuổi đi học mẫu giáo thì Hồng phải chắt bóp chi tiêu. Từ dầu ăn, dầu gội đầu, sữa tắm, nước mắm, đồ dùng sinh hoạt Hồng đều phải chuyển sang dùng loại giá rẻ hơn một nửa. Cô cũng rút lại 5 triệu tiền đưa cho ông bà để chủ ng việc chợ, từ chỗ thịt cá ê hề giờ cô chỉ mua một ít để nấu vào canh, xào vào rau cho đỡ tốn. Các khoản làm đẹp của bà mẹ chồng hàng tuần cô cũng cắt luôn với lý do dạo này làm ăn kém nên hết tiền.

Thấy sự thay đổi của con dâu, bố mẹ chồng và em chồng Hồng bực ra mặt, nói mát nói mẻ đủ kiểu. Xong còn nói với cả Quân khiến anh lôi Hồng ra nói chuyện. Được dịp, Hồng xả hết nỗi bực dọc trong lòng. Quân đi làm về cứ đưa tiền mà không biết rằng Hồng phải sít sao chi tiêu thế nào, vất vả ra sao. Nhất là giờ con đi học, con phải tiền học phí, tiền học tiếng Anh… đủ thứ tiền phải chi. Lương hai vợ chồng một tháng 25 triệu mà chẳng để ra được đồng nào phòng khi ốm đau. Nghe vợ nói thế, Quân cũng đuối lý, nhưng vẫn bênh bố mẹ và em. Anh bảo với Hồng, có ông bà cơm nước, đưa con đi học cho đỡ được bao nhiêu, nhiều nhà phải thuê osin thì sao.

Nghe tiếng vợ chồng cãi nhau, bố mẹ chồng cũng nhảy vào chì chiết Hồng, nhà người ta thì mời ông bà lên không được, đây chủ ng lên chăm con cho chúng nó thì bị đối xử không ra gì. Hồng uất ức chảy nước mắt nói với ông bà: “Con chưa từng dám kêu ca gì với bố mẹ, nuôi bố mẹ là trách nhiệm của bọn con, nhưng giờ cháu đã đi học, lại phải nuôi thêm cô Liên con thực sự không kham nổi. Con thực sự không biết phải chi tiêu làm sao cho vừa”.

Phải vượt qua ngưỡng chịu đựng thì Hồng mới dám nói thẳng ra như thế. Cô nghĩ giới hạn cuối cùng thì phải ly hôn chứ cô không thể vừa đi làm, vừa chăm con, vừa làm việc nhà, vừa ức chế tinh thần như thế này