TÌNH YÊU & SEO

Tác Giả: Hồ Quang Hiển (Hết Thuốc Chữa)

Phần 1: Anh của ngày ấy....!

Đúng rồi em!. Anh của ngày ấy!.... Thật xa vời, thật ngu ngơ và thật vô tư biết mấy. Cái ngày trước khi gặp em. Anh là 1 thằng nông dân nghèo, 1 học sinh dốt và suốt ngày trẻ trâu với đám bạn trong xóm. Cái thời đó... Anh còn chưa biết cái máy tính nó ra làm sao. Sử dụng như thế nào....!

Suốt ngày rong ruổi bên cánh diều, tuổi thơ đẹp đẽ bên dòng sông êm ả. Từng chiều, những cánh cò bay xả bên cồn sỏi kiếm ăn. Đàn trâu nối đuôi nhau đi xuống hòa mình vào dòng nước.... Em biết cái trò hồi đấy bọn anh thường chơi là gì không?. Đó là trò "ô mô bột giặt" em à.!. Vui lắm. Con trai con gái gì cũng nhảy xuống nô đùa, nghịch ngộ. Cái trò này chắc em nghe lạ lắm phải không?. Đến anh còn không hiểu tại sao lũ bạn lại gọi trò đó là "ô mô bột giặt" nữa là. Nói chung là oằn tù tì. Đứa nào thua cuối thì phải rượt bắt người khác dưới nước. Đứa thì lặn, đứa thì trốn trong gầm cầu. Đứa thì núp sau lưng trâu. Mấy đàn anh bơi giỏi hơn thì cứ ngoi lên gần để mơi hàng... Vui lắm.

Cái thời đó. Lúc anh chím nhím, mũi chảy còn không biết đường vắt...
Anh sinh ra là đứa con xứ nghệ. Thấy bố yêu và hâm mộ bóng đá. Anh có biết gì là bóng đá đâu. Thấy bố xem rồi cũng xem theo, xem nhiều thành quen. Rồi khi quân ta đá vào... Bố vỗ tay hét, rồi anh cũng nhảy theo. Còn lép xép: Quân ta hay quân họ đá vào rứa bố?. chờ cho bố gật đầu rồi hét tiếp... Rồi đến khi anh nhận thức được màu vàng là của SLNA. Màu đỏ là của việt nam...
Thần tượng đầu đời của anh chính là "Văn Quyến" của SLNA đó em. Cái kỷ niệm đó làm sao mà anh quên được!. Hôm đấy là chung kết Việt Nam đá với Thái. người thái dẫn bàn từ sớm rồi, Cứ tưởng mọi thứ đã định đoạt. Cái trận đó cứ tưởng hết 90' việt nam ta thua 1-0. Ai ngờ vào phút bù giờ thứ 3. Văn quyến tung người bô lê bóng đập đất và đi vào lưới của đối phương. Cả cái màn hình tivi cũng rung nghiêng rung ngược. Theo bản năng anh và bố 2 cha con mỗi người một ghế băng nhảy lên hò reo vì sung sướng. Anh thì nhỏ nhẹ nên không sao. Còn bố anh thì vừa to vừa nặng lạy nhảy quá khích. Thế là bị sập 1 nan ghế phiến dọc làm bố ngã ngửa ra. Chắc bố đau lắm. Nhưng vì tình yêu bóng đá mà bố chả biết đau nữa... Bố lại đứng dậy chạy ra nền nhà nhảy tiếp. Mẹ anh mỉm cười và bảo: "2 cha con nhà ni có lẹ bị điên rồi..."
Nghe mẹ nói bố mới hết múa rồi đứng nghiêm nghị gia trưởng: "điên kệ choa". Rồi bố lại mỉm cười nhảy tiếp!. Đó cũng là lần đầu anh thấy bố sung sướng vỡ òa như vậy. Nghĩ lại mà vui biết nhường nào!... Sau 1 lát!. Khi cơn điên được kìm hãm...! Anh nghe ảnh bình luận viên cứ nhắc đi nhắc lại: "Vâng!. Đó là văn quyến. Không phải là ai khác... Chính là văn quyến!. Tài năng trẻ đến từ lò đào tạo SLNA..." Và từ đó, cái tên văn quyến đã khắc tạc vào lòng anh em à!. Tết năm đó đi chợ tết. Lại mua tranh treo tường, mặc dù có rất nhiều sao như đan trường, lam trường... Nhưng anh chỉ mua mỗi bức của văn quyến về treo với giá 2.000 VND...

Thế đấy. Ký ức của anh thật là vui phải không em!. Suốt ngày bay nhảy, Chẳng biết đến cái thuật ngữ SEO nó là cái gì. Cũng chẳng biết tình yêu là cái thứ quái quỷ gì trên đời này cả. Cuộc sống êm đềm. Vô lo, vô nghĩ. Tung hoành bay nhảy. Thật là vui biết bao nhiêu.



(Hết Phần 1 - Đợi nốt Phần 2 NHé)